Đức tin phát triển từ những lời dạy của Shree Siddhartha Gautama, tôn giáo đã chứng kiến sự giác ngộ của nhân loại trong suốt lịch sử thế giới, tôn giáo được hơn 530 triệu người trên khắp thế giới chấp nhận:
Phật giáo, khi dang rộng đôi cánh trên lãnh thổ Trung Quốc và Đạo giáo của Lão Tử, đã khai sinh ra một lối sống mới khác gọi là 'Thiền'.
Các nội dung chính
- Thiền tông là một nhánh cụ thể của Phật giáo nhấn mạnh thiền định và trực giác để đạt được giác ngộ.
- Phật giáo có nhiều nhánh và thực hành đa dạng hơn, bao gồm cả Thiền tông.
- Thiền tông bắt nguồn từ Trung Quốc và Nhật Bản, trong khi Phật giáo bắt nguồn từ Ấn Độ.
Phật giáo vs Zen
Sự khác biệt giữa Phật giáo và Thiền là Thiền là một lối sống hoàn hảo do Thái tử Siddharta Gautam và các đệ tử của ông quy định và thực hành ở tiểu lục địa Ấn Độ, sau đó lan rộng khắp lục địa Châu Á và toàn thế giới. Trong khi đó, cái sau là một nhánh xuất hiện ngoài tôn giáo chính thống.

Phật giáo có nguồn gốc từ tiểu lục địa Ấn Độ dưới sự hướng dẫn của Hoàng tử Gautama và sau đó lan rộng sang Trung Quốc, Myanmar, Nhật Bản, Tây Tạng và nhiều nơi ở Đông Nam Á, và tôn giáo này giữ ý nghĩa của cuộc sống bằng cách tiêu diệt những ham muốn bất chính
làm lu mờ con đường giác ngộ của con người. Nếu một người không thể từ chối những cám dỗ do ác quỷ của ham muốn và khát khao đưa ra, anh ta sẽ bị cuốn vào vòng luân hồi vĩnh cửu của cái chết và cuộc sống.
Sau khi thuyết pháp về nguồn gốc của Trung Quốc, Phật giáo đã phát triển một cái chồi nhỏ, sau này phân nhánh thành Zen hay Thiền tông. Lan rộng khắp các lãnh thổ Trung Quốc và sau đó là thế giới,
Thiền tông hay còn gọi là Phật giáo Đại thừa, ra đời sau khi Phật giáo hòa nhập với Đạo gia. Sự trưởng thành, thuật giả kim và các thực hành tình dục của Đạo giáo, khi được trộn lẫn với những lời dạy nguyên thủy của Đức Phật và khái niệm niết bàn, đã khai sinh ra niềm tin Thiền mới này.
Bảng so sánh
Các thông số so sánh | Phật giáo | Zen |
---|---|---|
Người sáng lập | Phật giáo được Siddharta Gautam sáng lập vào đầu thế kỷ 4th đến khuya 6th thế kỷ trước công nguyên | Thiền tông hay Zen được thành lập vào giữa thế kỷ 6th thế kỷ CE khi những lời dạy của Lão Tử trộn lẫn với những lời dạy của Siddharta Gautam |
nguồn gốc địa lý | Tiểu lục địa Ấn Độ | Trung Quốc |
Thuyết vô thần | Những người theo đạo Phật không tin vào một vị thần tối cao, họ tin vào nghiệp chướng và việc đạt được niết bàn thông qua thiền định và sự thanh lọc của những linh hồn bị nhiễm ô. | Tin vào “các vị phật” có thể sống mãi mãi và ảnh hưởng đến nhân loại theo những cách tương tự như khả năng được gán cho một vị thần tối cao hay còn gọi là Thuyết độc thần |
Ý nghĩa và động cơ | Phật tử là những người làm theo lời dạy của Đức Phật. Họ tin vào vòng sinh tử và đạt được con đường giác ngộ. | Đức tin Zen tập trung vào việc tìm kiếm sự giác ngộ trong khi chấp nhận một số niềm tin cấp tiến được lựa chọn cẩn thận từ Đạo giáo. |
Thực tiễn | Thiền định và đạt được niết bàn. Theo Bát Chánh Đạo; chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định | Tín đồ Thiền tông phát tâm hàng ngày đến chùa lễ Phật và cúng dường chư Tăng. |
Đạo Phật là gì?
Tôn giáo hay đức tin, theo cách gọi của nhiều học giả, là “lối sống” mà hơn 500 triệu người thực hành cho đến nay. Nó được thành lập ở tiểu lục địa phía Đông Bắc của Ấn Độ bởi Hoàng tử Siddhartha vào thế kỷ thứ sáu trước Công nguyên.
Có thể đạt được giác ngộ và thăng tiến đến giai đoạn niết bàn, ông được công nhận là Thích Ca Mâu Ni. Sau đó, ông đã thuyết giảng cho những người theo mình con đường dẫn đến sự cứu rỗi và thanh lọc tâm hồn bằng cách thiền định và hiểu những bài học mà cuộc sống dạy dỗ.
Tín đồ Phật giáo không tin độc thần, đồng nghĩa; niềm tin vào một vị thần tối cao và toàn tri. Tập trung vào mục đích duy nhất là đạt được giác ngộ—trạng thái bình an và trí tuệ bên trong là mục tiêu duy nhất mà họ có được.
Sau khi đạt đến đỉnh cao của sự giác ngộ thông qua sự an tâm, họ tin rằng đã đạt được trạng thái tuyệt đối của niết bàn.
Trong Phật giáo, khái niệm đạt được 'niết bàn' được hiểu là sự dập tắt của "ba ngọn lửa" là tham lam, sân hận và vô minh. Khi những ngọn lửa này bị dập tắt, sự giải thoát khỏi vòng luân hồi và tái sinh vĩnh cửu sẽ đạt được.
Dấu mốc đáng chú ý của Phật giáo nằm ở “Tứ diệu đế của Đức Phật”. Mục đích của Phật giáo là loại bỏ những đau khổ gây ra bởi những cám dỗ, ham muốn và sự thiếu hiểu biết về bản chất thực sự của thực tại, bao gồm cả vô thường và sự không tồn tại của một thứ gọi là “Tự ngã”.

Thiền tông hay Thiền tông là gì?
Thuật ngữ Zen có nguồn gốc từ từ "chan" trong tiếng Nhật, cũng được phiên âm thành từ "dhyana" trong tiếng Phạn, có nghĩa là thiền định. Zen là một nhánh của Phật giáo Đại thừa, xuất phát từ những lời dạy nguyên thủy của Đức Phật Gautam ở Trung Quốc.
Đó là vào thế kỷ thứ 6 sau Công nguyên, dưới triều đại nhà Đường, khi các Đạo sĩ giới thiệu cách sống của Siddharta, và sự kết hợp của hai giáo lý đã dẫn đến sự ra đời của Thiền.
Niềm tin này hoàn toàn nhấn mạnh đến sự tựsự hạn chế từ những ham muốn phàm tục, thiền định, sự thanh thản tinh thần và tập trung vào bản chất của cuộc sống con người.
Các tín đồ Thiền tông cống hiến hết mình cho các chuyến viếng thăm đền thờ hàng ngày. Thờ cúng Đức Phật, cũng như cúng dường cho các nhà sư Phật giáo, là một thực hành thiết yếu trong tôn giáo này.
Họ cũng tôn thờ Đức Phật toàn năng toàn giác, hiện diện ở nhiều nơi và nhiều thời điểm khác nhau để điều chỉnh con đường của con người và có khả năng tồn tại vô tận.

Sự khác biệt chính giữa Phật giáo và Zen
- Phật giáo đã được tìm thấy trước khi Thiền tông. Đó là người tiên phong cho một lối sống độc đáo do Thái tử Siddharth Gautam vạch ra vào cuối thế kỷ thứ 6.th thế kỷ ở Ấn Độ. Tuy nhiên, niềm tin Zen được thành lập ở Trung Quốc khi những đặc điểm ban đầu của Phật giáo trùng lặp với Đạo giáo do Lão Tử tiên phong.
- Phật giáo được tìm thấy ở tiểu lục địa Ấn Độ, trong khi Zen phân nhánh từ Phật giáo ở Trung Quốc dưới triều đại của Tung.
- Phật giáo tin rằng không có sự tồn tại của một đấng toàn năng và toàn tri, và những người theo Thiền có niềm tin vào “các vị Phật” tồn tại ở những nơi khác nhau và hướng dẫn nhân loại trường tồn. Các tín đồ Zen theo quan niệm về Một Thượng đế.
- Nhận thức về con người của Phật giáo khác hẳn so với Thiền tông. Phật giáo đề cao sự vô minh, vì tất cả chúng sinh, trừ những người tin theo Thiền, đều tuân theo một lý thuyết đơn giản rằng, “Lòng ham muốn vật chất của con người dẫn đến đau khổ.”
- Phật giáo không có tục thờ cúng thần tượng, trong khi Thiền tông lại chiếu sáng việc sử dụng thần tượng của các vị phật và thờ cúng chúng trong các đền chùa.
